top of page

Chapter 23: Footnote

Set.iciotto.

Hai giờ sáng, cả thành phố chìm trong sự tĩnh lặng màu đen. Một đôi cao gót đỏ tinh tế được đặt trên kệ giày chủ yếu là giày thể thao. Vài chiếc nhẫn nằm yên trên bàn, để lại trên những ngón tay xinh đẹp vài vết hằn. Hôm nay đã là một ngày thật dài, nhưng cuối ngày lại trống rỗng, ít nhất là đối với cô.


Ánh đèn sân khấu, flash máy ảnh, tiếng vỗ tay, những tấm ảnh ở mọi góc chụp,… là những điều không còn xa lạ với cuộc sống của cô, kể cả những lời dìm pha và soi mói. Cô có một gã bạn trai, giờ thì là “đã từng”, trước đây đều là anh ta bên cạnh bảo vệ cô khỏi những con chữ mà chẳng ai đáng phải nhận chứ khoan nói đến là một người phụ nữ. Đó là khoảng thời gian hắn đối với cô hơn cả một độc giả lướt qua từng trang trong cuốn tự truyện cuộc đời mình, sang trang cùng hắn, lấp đầy trang giấy trắng bằng những câu chuyện cả hai viết nên. Cho đến một ngày, hắn để một người con gái khác xuất hiện trong chương truyện của cô, trong chính căn nhà cô mua, trên chính chiếc ga giường cô trải. Để lại những trang sách cũ loang mực, phủ bụi…


Từng lớp make up trôi theo miếng bông tẩy trang, để lộ vài vết thâm đỏ trên gương mặt thanh tú. Cô nhìn sâu vào bản thân mình trong gương.


Bao nhiêu công sức skin-care và mỹ phẩm cũng không thắng được sự thay đổi nội tiết tố, chẳng biết là do cái công việc chiếm gần hết thời gian nghỉ ngơi của cô hay là do đống ký ức ngổn ngang trong lòng. Trải qua vài mối tình, 1 năm, 3 năm, 7 năm, nếu không phải như gã trên kia thì cũng là không thể chịu được tầm ảnh hưởng của cô. Và mỗi lần như vậy cô đều để lại trên da vài vết mực xăm, khá đau nhưng mau lành, không như những chương truyện đã nhàu nát từ lâu.


Hôm nay cô trở về từ một buổi ra mắt phim của một đàn em trong ngành cô từng hợp tác. Lần cuối cô rải bước trên thảm đỏ ở một sự kiện tương tự là cùng gã bạn trai, có lẽ quá choáng ngợp với thế giới trước ống kính truyền thông và những ly rượu hậu tiệc, đã buông tay cô ngay khi cả hai vừa về đến nhà. Trong bóng tối của căn phòng, có ánh sáng le lói từ màn hình điện thoại, vài đoạn tin nhắn dài ngoằng, cô và những nút thắt chưa gỡ. Câu chuyện tình cảm mấy năm chấm dứt chỉ trong vỏn vẹn một phút.


Những bận lòng về quá khứ lấp đầy trí óc, cảm giác mệt mỏi bủa vây lấy cô. Rời mắt khỏi gương, cô đưa tay tắt dòng nước đã ngập hơn nửa bồn, cảm giác dòng nước ấm ôm trọn cơ thể khiến cô phần nào cảm thấy vơi bớt sự cô đơn. Cuốn sách cuộc đời cô đón những vị khán giả ở từng chương khác nhau, người đến người đi, để lại đống đổ vỡ, cô sang trang bỏ lại.


“Không phải mình nên có ai đó để trò chuyện bây giờ sao?”


Tên tuổi, tiền bạc, danh tiếng, tầm ảnh hưởng, người hâm mộ, cô có một cuộc sống bao người mơ ước, nhưng lại không có một người lắng nghe những câu chuyện của cô. Cô chữa lành những tổn thương tình cảm của mình bằng những niềm vui từ mấy bữa tiệc đêm và vô số cột mốc thành tựu công việc, và rồi đêm nay cô tự hỏi những thứ hào nhoáng đó để làm gì. Đêm tĩnh lặng, cô lặng lẽ trở về với cuộc sống của một người phụ nữ bình thường, cuộc sống đằng sau ống kính của cô. Mặc vào một chiếc sweater oversized thoải mái, khởi động điều hoà, rồi vùi mình vào trong chăn.


Phải mạnh mẽ đến thế nào, mới có thể đối xử dịu dàng với cái thế giới không hề dịu dàng với mình? Đêm nay của cô kết thúc trong sự trống rỗng và hụt hẫng.


“Ngủ ngon.”



Comments


Rectangle 8 copy 5.png
Rectangle 12.png

Follow for new posts

Following

OTHER BLOG POSTS
bottom of page