Câu chuyện cũ
Cũng đã gần nửa năm kể từ chiếc blog gần đây nhất của tôi được đăng lên. Có thể nói tôi vừa trải qua giai đoạn thay đổi cả về nhịp sống lẫn môi trường. Mọi thứ trở nên bận rộn vượt ngoài tầm kiểm soát của tôi: Cán cân chuyện học - chuyện làm của tôi chưa từng có trạng thái cân bằng, bù lại khối lượng bàn cân lại mỗi lúc một tăng. Chiếc hộp cảm xúc khi ấy đã được đóng kín hoàn toàn, cất gọn vào một góc tối cũ kĩ. Dư âm để lại không quá lớn, nhưng cũng đủ khiến tôi cảm thấy choáng ngợp trong thời gian dài và trở nên trầm lắng hơn sau đó.
Tôi thường chìm vào cảm giác mệt mỏi của chính mình mà tiếp tục hoàn thành những thứ cần làm, không bộc lộ ra ngoài vì cũng chẳng giúp tôi giải quyết được bài tập hay công việc chất đống đó. Lại càng chẳng cần đến việc nhìn vào trong chiếc hộp cảm xúc kia để mọi thứ càng thêm bừa bộn. Cứ thế mà tôi vượt qua. Lý do tôi nói “dư âm để lại không quá lớn” ở trên là vì tôi nhận ra, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi ngập trong hàng đống deadlines thế này, nhưng bằng cách này hay cách khác, tôi đều giải quyết xong mọi việc gọn gàng đúng hạn. Cứ như đó là khả năng đặc biệt kì lạ của tôi vậy. Và thế là tất cả những gì họ thấy ở tôi là một cuộc sống vô lo vô nghĩ, “cuộc sống ngoài kia” cũng chẳng phải vấn đề với tôi, đúng với những gì tôi vẽ ra.
Khác với những tác phẩm được người người thưởng thức trong triển lãm, một bức hoạ không đính kèm mô tả dễ khiến người ta cảm thấy mơ hồ, chẳng biết phải ngắm nhìn như thế nào, cũng chẳng biết nên cảm nhận ra làm sao. Từ cảm hứng, ý tưởng, chất liệu, nội dung, đến ý nghĩa, chẳng ai biết được. Có người sẽ đảo mắt qua bức tranh rồi lướt đi, xem như chưa thấy. Có người sẽ dừng lại ngắm nhìn thật lâu thật nghiêm túc và muốn tìm hiểu về bức tranh, gọi là quan tâm. Có người sẽ nhận định đây là một bức tranh đơn giản đi vài nét là được, đó là lời nói từ người ngoài.
Sẽ có những lúc ta băn khoăn, làm thế nào để bảo vệ bản thân trước những lời nói không hay từ bên ngoài, làm thế nào để kiếm soát chúng và làm thế nào để chữa lành cho mình. Bạn có thể đã nhận được nhiều lời động viên từ nhiều người khác nhau, thậm chí cả người lạ. Tôi không nói đó là những lời nói sáo rỗng hay văn mẫu, nhất là trong thời đại những nội dung chữa lành ngày càng được quan tâm, đôi khi bạn đọc một bài viết chứa những lời an ủi chạm đến bạn mà bạn chưa từng được nghe bao giờ. Nhưng dù sao chúng ta vẫn không thể phủ nhận hệ quy chiếu của mỗi người đều khác nhau. Thế giới quan khác nhau sẽ cần những cách chữa lành khác nhau. Thế nên, sẽ chẳng có kịch bản kiếm soát và chữa lành nào là thỏa mãn những mong đợi của chúng ta cả. Cả tôi và bạn, đều là người hiểu rõ nhất bản thân mình cần gì và nên làm gì. Những thông tin bạn nghe được và đọc được, chỉ nên là sách tham khảo để bạn có góc nhìn bao quát hơn, từ đó chọn cho mình lối đi phù hợp nhất. Và một đứa cứng đầu như tôi, luôn chủ động ổn định cuộc sống nhất có thể, chắc chắn sẽ có kịch bản cho riêng mình.
Tôi đã hiểu được rằng: Tôi không thể thay đổi thứ ngoài tầm kiểm soát.
Hay là không cố gắng quản những việc không nằm trong tầm kiểm soát. Ta không thể ép họ nghĩ về mình đúng ý mình, ta không thể ép họ nói những điều ta muốn nghe, càng không thể ép họ giữ lấy những lời không hay đó. Nên cơ bản mà nói, đây không phải là thứ ta cần bận tâm. Hay nói đúng hơn, đây không nên là thứ khiến ta phải overthink hay cảm thấy áp lực, vì lo lắng cũng chẳng phải cách giải quyết bất kì vấn đề gì. Tôi biết trong mắt họ, tôi chỉ là một đứa trẻ háo thắng như bao đứa trẻ khác. Tôi biết trong mắt họ, tôi chỉ đang trải nghiệm những gì họ đã từng, không hơn không kém. Thay vì dành thời gian để nghiệm cho ra họ đang cố truyền tải điều gì hay thay đổi suy nghĩ đó, tôi vẫn tiếp tục với những dự định và mục tiêu của mình, tất nhiên là dựa trên kế hoạch cụ thể. Hoặc lướt TikTok xem sóc bay vẫn còn bổ ích chán.
Tôi đã học được rằng: Tôi có thể kiểm soát những gì mình nghe.
“Nghe” vốn là một hoạt động thụ động, không có chiếc công tắc nào để bật hay tắt khả năng nghe của mình. Đúng vậy, ta chỉ có thể ngừng nghe thấy những lời không hay ấy chỉ khi nó được phát ra với mức tần số hạ âm hoặc siêu âm. Nhưng tiếp nhận thông tin lại là một hoạt động chủ động. Sàng lọc những con chữ mang tính xây dựng, góp ý để cân nhắc tiếp thu, rút kinh nghiệm, lấy đó làm vốn sống cho bản thân. Còn đối với những thông tin mang tính công kích, dìm pha, hay ganh ghét, tôi chỉ cười nhẹ rồi thẳng tay ném ra khỏi bộ nhớ của mình, dữ liệu của tôi giới hạn không nhỏ, nhưng cũng chẳng để chứa tệp tin rác.
Đó là outline ngắn tôi tạo ra như một lớp phòng thủ cho tôi trước cái khuôn mẫu ích kỷ mà tôi phần nào đoán trước được mình sẽ phải đối mặt, cũng là hai bước cân bằng cuộc sống hằng ngày của tôi, cân bằng cả yếu tố “bên ngoài” và “bên trong” bản thân mình. Một người đáng tin cậy trong mắt tôi là người hiểu rằng họ muốn gì, hiểu cả việc họ cần làm gì để vượt qua những trở ngại, bằng cách này hay cách khác. Làm sao tôi có thể tin một người nhìn xa trông rộng đằng trời nhưng chẳng thể nhìn được những gì trong lòng mình. Và kèm một lưu ý nhỏ: Hãy giảm thiểu mức độ độc hại. Tôi không nghĩ mình hơn ai, nhưng chắc chắn một điều rằng bản thân tôi đã vững vàng hơn trước rất nhiều.
Quay lại với đống deadlines và hỗn độn trong lòng trên kia, như tôi đã đề cập trước đây ở bài blog “Refresh”, tôi cần có khoảng không thời gian cho chính mình. Một buổi tối tôi đến nhưng nơi tôi muốn đến, mua những thứ khiến tôi cảm thấy healing hơn, thế thôi cũng đã đủ để tôi loại bỏ năng lượng tiêu cực bên trong mình. Tuy không phải là liệu pháp tối ưu cho tất cả nhưng hy vọng những dòng chữ này sẽ để lại chút giá trị cho bạn trong hiện tại hoặc tương lai.

Komentáře