top of page

Say #1: Ours

Set.iciotto.

Tôi lại mơ, một giấc mơ tựa như một thước phim tua nhanh. Trên cuộn băng ấy có một mẩu giấy nhỏ, "Chưa đặt tên".


Lại một ngày mới, những ký ức ngổn ngang đó lại đánh thức tôi dậy, chẳng dịu dàng xíu nào. Tôi tự hỏi phải thêm bao nhiêu cốc đen đá nữa tôi mới có thể tỉnh giấc đây, cứ say mãi cũng chẳng thỏa đáng với sự trống rỗng ai kia đã để lại.


Dành ít tiếng phối một set đồ ưng ý cho hôm nay, tô một tí màu son đỏ, xịt ít nước hoa và rời khỏi nhà. Chiếc tai nghe một bên tai vẫn phát những bản nhạc cũ tôi thường nghe, phát lại cả những cảm xúc cũ từng có với giai điệu ấy, trên con đường này. Tựa sách cũ đã chạm đến chương kết khá lâu, vương lại một chút ký ức đôi lúc thoáng qua. Đôi lần ấy chẳng đủ để bắt đầu lại, nhưng cũng chẳng dễ dàng để tôi đặt dấu chấm lên chương ngoại truyện.


Vậy là những ngày tháng đó, tôi đem cất kỷ niệm ở khắp Sài Gòn.


Đầu mùa hạ hai năm về trước, tôi có một rung động đặc biệt với nơi thành phố phồn hoa này. Phần vì mấy khi thành phố này ôm tôi vào lòng, phần vì yêu một người đem lòng yêu cả thành phố. Tuy rằng giờ đây đều có từ “cũ” dành cho những mẩu chuyện nhỏ ấy, thế mà hôm nay, tôi lại rung động như cũ với khắp nơi trong thành phố này. Là vì Sài Gòn trong mắt tôi luôn có nét đẹp gì đó rất hoài niệm đặc trưng, hay là vì những điều đẹp đẽ từng thuộc về chúng ta đã chẳng ở lại với ai nữa?


Cuối ngày đánh một vòng thành phố rồi trở về, cũng đã tối muộn.

“Mọi thứ rồi sẽ ổn chứ?”

“Chẳng biết nữa.”


À... Trước khi qua ngày mới, “ngủ ngon”,


một giấc ngủ không mơ.


Comments


Rectangle 8 copy 5.png
Rectangle 12.png

Follow for new posts

Following

OTHER BLOG POSTS
bottom of page