top of page

Say #2: champagne problems

Set.iciotto.

“Cạch”, một vị khách quen bước vào, quần áo và một phần tóc của cô đã ướt đẫm bởi cơn mưa ngoài kia. Mắt cô ửng đỏ, chẳng đoán được trên gương mặt thanh tú của cô có bao nhiêu giọt nước là mưa. Như thường lệ, cô tiến đến quầy bar và ngồi xuống.


“Một Manhattan như cũ nhé.”


Vẫn là một buổi tối như bao ngày, khi ánh đèn từ những tòa cao tầng dần tắt, chỉ còn lại cô và một cốc Manhattan vơi nửa, thưởng thức không gian lãng mạn dưới ánh đèn vàng và tiếng nhạc du dương. Nhưng hôm nay quầy bar có thêm một chiếc nhẫn lẽ ra đã ở trên ngón áp út của cô và một câu chuyện cô bỏ lại phía sau cánh cửa kia.


Đêm nay lẽ ra là Dom Pérignon, thay vì là Manhattan.


Cách đó 3 con phố, phía sau một cánh cửa khác, có một khung cảnh hỗn độn cũng không đỡ hơn đống đổ nát trong lòng cô là bao. Chẳng có cuộc cãi vã nào, cũng chẳng có lời qua tiếng lại, chỉ có một nam một nữ và một ý định bày tỏ vào cùng một đêm. Chỉ là, anh mang theo một lời thề nguyện, còn cô mang theo những giọt nước mắt trong nhiều đêm liền.


Bàn tiệc vẫn còn dang dở, vẫn còn những chai Dom Pérignon chưa kịp bật nắp, có vẻ anh đã chuẩn bị rất chu đáo cho tối nay. Anh đã trông đợi vào những tràng pháo tay và những ly rượu mừng, nhưng giờ anh lại ngồi gục trên bàn, cố ngăn những giọt nước mắt đang không ngừng tuôn ra. Trước mặt anh vẫn còn đó một bó hoa được gói tỉ mỉ và đẹp mắt, cùng một chiếc hộp nhung màu đỏ vừa vặn lòng bàn tay. Anh đã chuẩn bị mọi thứ, mọi thứ, kể cả lời cầu hôn anh cất giữ trong lòng bấy lâu, hi vọng nó sẽ mở ra một chương mới cho câu chuyện của cả hai. Nhưng lời chia tay như tia sét xé toạc cả bầu trời, cũng như tim anh vỡ tan thành từng mảnh, anh làm sao chống chịu được cả bầu trời vụn vỡ.


Chỉ trong một khoảnh khắc, tình yêu này vuột mất khỏi bàn tay anh, anh chẳng thể nghĩ thêm gì được nữa ngoài việc quay trở về, một mình. Anh cứ thế rời khỏi thành phố tấp nập và bước lên khoang tàu tĩnh lặng. Đêm đó, anh lỡ mất một chuyến tàu.


Là lời chia tay đã quá tàn nhẫn,

Hay là điều mà chàng trai chưa từng hiểu?


Vẫn là cô, ngồi ở góc quầy bar với một ly Manhattan đã tan đá và hàng vạn suy nghĩ đắn đo. Đó là cái đêm tháng mười một mà anh đã đứng lên bỏ đi khi trong lòng cô vẫn còn rất nhiều nút thắt chưa gỡ, để lại cô với những trăn trở tự trách bản thân. Cô và anh có thể đi cùng nhau đến ngày hôm nay không phải là chưa từng cãi nhau hay chưa từng bất đồng, nhưng anh của những ngày trước đây đã chọn cách ôm cô vào lòng và ngồi xuống chia sẻ cùng cô cho đến khi vấn đề của cả hai đều được giải quyết. Phải chăng gần đây… những suy nghĩ trong đầu cô đối với anh chẳng còn quan trọng như những ngày đầu? Mỗi một lần anh đứng lên bỏ đi đều để lại một vết nứt cho mối quan hệ, lẽ ra anh phải nhận ra, những vết nứt tuy nhỏ không đáng để tâm đó có thể làm đổ cả tháp rượu mà cả hai cùng nhau rót trong lễ cưới.


Ngày mà anh quyết định quỳ một gối trước người phụ nữ của mình, anh tin rằng chiếc nhẫn này sẽ có thể hâm nóng lại tình cảm của cả hai, trước khi nó thật sự phai đi mất. Khoảnh khắc anh mở lời cầu hôn cô, đối với cô cũng là khoảnh khắc kết thúc sự băn khoăn khó giãi bày. Đôi khi ta cứ mãi do dự không biết rốt cuộc bản thân phải làm gì mới là đúng đắn, cho đến khi một ai đó quỳ gối và ngỏ lời. Một mối quan hệ ràng buộc về mặt pháp lý không phải là lối thoát cho sự bất an ngột ngạt của cô, cô đã có đáp án cho riêng mình.


Những vết nứt ấy vẫn ở đó, cô bỏ mặc anh ở lại, anh vẫn không hiểu là do đâu, những lời bàn tán về người lẽ ra sẽ thật lộng lẫy trong bộ váy cưới bắt đầu dấy lên, cả về cái thứ điên rồ gì đang xảy ra trong đầu cô. Nhưng tất cả những gì họ thấy chỉ là một cặp đôi họ luôn cho rằng sẽ môn đăng hộ đối, vốn dĩ là dành cho nhau lại đường ai nấy đi mà chẳng rõ lí do, tất cả là vì những suy nghĩ loạn trí của cô mà ra. Đến sau cùng thì, thứ đọng lại cho mối tình này cũng chỉ là hai chữ “lẽ ra”.


Cô hít một hơi thật sâu, lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt đọng trên khoé mi. Là những giọt nước mắt dành cho người đã trở nên bất lực trong chính mối quan hệ mà bản thân từng được nâng niu, hay là dành cho một người đàn ông đã quá tốt với cô rồi tổn thương cô bằng cái cách chậm rãi nhất. Sự thanh thản trộn lẫn cảm giác tội lỗi, cô không thể cứ thế bỏ lại 7 năm phía sau, cũng như không thể biến anh thành người xấu trong câu chuyện của mình chỉ để xoá nhoà nỗi đau âm ỉ trong lòng. Cô hi vọng chặng đường từ sau lời chia tay này là một tháp rượu không có vết nứt, một tháp rượu ánh lên những vệt sáng từ viên kim cương, trên chiếc nhẫn nằm trên ngón áp út của một người phụ nữ không phải là cô.


“Em mong rằng cô gái xứng đáng có sự ràng buộc pháp lý với anh, phải là cô gái khiến anh cảm thấy tự do nhất.”


Commentaires


Rectangle 8 copy 5.png
Rectangle 12.png

Follow for new posts

Following

OTHER BLOG POSTS
bottom of page